DIỄN ÐÀN LỚP Y TẾ CÔNG CỘNG K37
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

DIỄN ÐÀN LỚP Y TẾ CÔNG CỘNG K37

WELCOME TO FORUM....
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 bông hồng cho tình đầu.

Go down 
Tác giảThông điệp
jofthewind.

jofthewind.


Tổng số bài gửi : 21
Join date : 07/04/2012
Age : 30
Đến từ : An Giang

bông hồng cho tình đầu. Empty
Bài gửiTiêu đề: bông hồng cho tình đầu.   bông hồng cho tình đầu. I_icon_minitime15/4/2012, 10:22

Tình Phai
Vậy là em đã hiểu chuyện tình ta chỉ có thế thôi. Em đâu dám trách anh điều chi mà chỉ tự trách mình sao đã quá tin anh. Ngày chưa gặp anh em là một cô bé học trò hồn nhiên vô tư chưa hề vương chút bụi trần. Thế rồi bất chợt anh đến cướp đi của em là một trái tim non dại còn vương vấn nét dại khờ, thơ ngây.
Anh! Có lẽ anh đã quên. Em cũng muốn quên nhưng không thể. Có lẽ là vì em quá yêu anh. Khi bước vào yêu em cũng biết tình yêu đậm đà là thế, chua chát là thế nhưng em không ngờ nó lại phong ba hơn những gì em tưởng. Và em đã không thể vượt qua.
Đếm bước đi trên sân trường một thời in dấu có cả anh và em. Lòng quặn đau em đã khóc, từng giọt lệ rơi trên bờ mi em biết gửi cho ai? Xót xa lắm! Đau thương lắm! Cho em hỏi như vậy có đáng không anh?
Tuổi ô mai với tà áo trắng em bước đi bên anh trong niềm vui dâng trào, trong hạnh phúc tột cùng. Lúc đó anh đã nói gì nhỉ? Anh nói và em nhớ rất rõ, lời nói của anh đã in sâu vào tâm trí em không thể phai mờ. Phải không anh? Không một sức mạnh nào có thể chia cách được đôi mình trừ khi, vâng! Trừ khi sức mạnh đó nằm trong tay em nắm giữ. Em đã tin và tưởng như trên đời này không có một lời nói nào dễ thương, chân thật và mối tình nào thơ mộng, đẹp đẽ như mối tình này. Em đã nhầm. Lũ học trò khóa ấy chúng nó cũng nhầm như em. Anh không nhớ nhưng làm sao em có thể quên được những buổi đi học, những chiều tan trường anh đón, anh đưa để chúng nó ganh tị với niềm hạnh phúc của riêng em. Làm sao em có thể quên được có biết bao chàng trai theo đuổi, săn đón em trong chờ mong vô vọng. Em đã chối từ tất cả và cố gắng giữ lấy anh như một người thân yêu nhất đời mình. Một người mà bấy lâu em đã tôn thờ. Em đã đặt ở anh quá nhiều niềm tin để rồi khi niềm tin đổ vỡ anh bảo em phải biết làm sao đây?
Anh không thể trả lời bằng một câu trả lời khiến cho em vừa lòng được. Anh ơi trên thế gian này làm dì có câu trả lời nào làm ấm lòng người bị phụ bạc của kẻ lòng dạ đổi thay. Sao anh phải dối lòng mình khi nói tiếng yêu em? Rồi khi anh quay lưng bước đi em chỉ biết nhìn theo chua xót. Không lẽ phải đau khổ mới gọi là tình yêu ư anh? Hay phải chăng trong lòng anh thiếu sự chung thủy? Anh hỡi! Xin đừng đổ thừa do mối tình đầu bao giờ cũng tan vỡ. Em biết rồi anh đã dối gạt em, anh đến với em trong một lúc nào đó thấy chán anh sẽ phủi tay lãng quên. Chỉ tội cho em khi đêm xuống trong căn phòng trống trải mình em cô đơn ngồi khóc cho đời con gái. Anh! Câu nói của anh trong lúc chia tay có ý gì? "Hãy quên anh đi, anh không tốt và càng không thể mang lại hạnh phúc cho em đâu”. Anh nói dễ dàng như ăn kẹo vậy. Nói quên là quên được sao? Nếu quả thực dấu chấm hết đơn giản như ăn một viên kẹo thì khi xa anh em đã không phải đau khổ như thế này. Em hiểu rồi viên kẹo tình yêu của em là một viên kẹo đắng, rất đắng mà bên ngoài nó bọc một lớp đường mỏng, rất mỏng, nên nó mới tan nhanh và vỡ tan như bong bóng xà phòng. Em biết, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em là vì bóng hình em đã phai nhạt trong tâm trí anh rồi, không có tình yêu thì không thể có hạnh phúc. Em muốn hỏi tại sao em phải sống khổ sở trong mối tình phai nhạt nhòa này chứ? Để rồi người yêu em thật lòng lại được nhận từ nơi em sự chờ mong vô vọng.
Anh ạ! Mối tình đầu sẽ không đổ vỡ nếu như không có một kẻ thay lòng.
Phượng Vĩ

Mong Manh Một Nguyện Ước...
Đêm. Hun hút và tĩnh mịch! Tắt neon. Căn phòng trở nên tối om. Vùi mình trong chăn, em nghe lòng băng giá. Trái tim nhỏ đã lạnh cóng bởi hơi lạnh thời gian. Chỉ riêng những giọt nước mắt vừa kịp rơi đẫm gối là còn nóng hổi. Tâm hồn em nặng nề, đôi mắt em thấy rõ tất cả. Mọi thứ hãy còn đó trong tâm trí em như chỉ mới vừa hôm qua. Em đã quên đi những thứ chẳng thể quên nhưng lại nhớ những gì không còn muốn nhớ. Giờ đây em thả mình trong buồn tủi và lạnh lẽo. Em không muốn tin rằng anh đã ra đi …
Anh đi, em không thể nào thoát khỏi đau đớn. Đêm buông xuống, khi cả thế giới chìm vào giấc mộng… thì anh ơi em vẫn thức và nghĩ đến anh, cầu nguyện với một ngôi sao, rằng ở nơi nào đó anh cũng nghĩ đến em. Rằng trái tim anh, với từng nhịp đập vẫn mong đợi và rất cần em… Nhưng hãy nói cho em biết, đêm thế ấy, giờ em có thể làm gì, làm gì? … Em chỉ biết nhắm mắt và cắn chặt môi để khỏi bật ra thành tiếng khóc, để nghe cõi lòng mình tê tái – nát tan. Em đã dối lòng mình rằng em vui vẻ để ra đi. Thế rồi tất cả sụp đổ, em đã và đang chết dần trong lòng mà chẳng ai hay. Tại sao em im lặng? Tại sao em để nửa kia của mình vuột khỏi tầm tay? Giờ đây dẫu em có nói gì đi chăng nữa thì anh cũng chẳng còn đây. Chẳng biết rằng có những đêm em chợt thức giấc, khóc, và gọi tên anh. Phải, chẳng ai chỉ mình em!
Em yêu anh, rơi vào lòng anh như chiếc lá, như vì sao xa. Em chỉ thực sự là mình khi được ở bên anh… Nhưng giờ đây có ai đó nói cho em biết là em sẽ phải quên đi tất cả?... Tận lòng mình, em đã cố gắng tìm cho mình những lý do để rũ bỏ. Rằng anh đã tìm được cô gái khác tốt hơn em, và cô ta chính là người làm nên những giấc mơ của anh mỗi đêm.
Thế nhưng dường như tất cả vẫn chưa đủ sức đánh bại một lý do đơn giản: bởi vì em đã yêu anh quá nhiều. Làm sao em có thể tiếp tục khi tất cả những gì giúp em tồn tại đã bỏ em mà đi?
Em sợ quá khi thấy nỗi đau lớn dần trong em, rồi trở nên chai sạn theo dòng thời gian. Để mỗi khi thấy những đôi nhân tình đi bên nhau hạnh phúc, em bất giác nhếch mép cười … chẳng biết để chế giễu hay vì ngưỡng mộ? Em sợ hãi nhận ra dường như đã mất hết cảm giác. Có phải vậy không khi em quá đỗi vô tâm trước những chàng trai dẫu họ đã gắng hết sức theo đuổi em? Em thực sự sợ anh ạ … sao mình khó tính đến thế? Nhưng anh ơi! Em không tìm được cho mình lý do nào để có thể chấp nhận họ. Anh có biết vì sao không? Là vì tình yêu của mình chỉ có và để ôm ấp giữ gìn. Em đã làm, và sẽ mãi …
Ta xa nhau, chẳng phải lần đầu hay lần cuối. Em chỉ xin anh luôn nhớ rằng anh là người duy nhất, xin anh hãy cho em chờ đợi và hướng đến ngày mai chúng ta sẽ tìm lại tình yêu với nhau. Em không cố quên anh mà chỉ cố làm quen với nỗi nhớ … anh biết không?
Văn Nhã Vịnh

Cây Sầu Riêng Năm Xưa
Khi nhận được thư của em, anh đã khóc. Anh khóc không phải vì sự hèn nhát mà vì khóc cho cuộc tình dang dở của chúng mình.
Anh còn nhớ ngày này năm xưa anh và em quấn quýt bên nhau, tình cảm không lúc nào vơi cạn. Trong đôi mắt an hem là cô gái rất mực dịu dàng, suối tóc dài đen mượt xõa kín đôi bờ vai gầy và nhỏ nhắn. Mẹ anh bảo: “ Con bé không đẹp nhưng ngoan hiền, dễ thương. Đứa nào diễm phước mới lấy được nó”.
Nhiều chàng trai có học thức đã đến với em bằng tình cảm yêu thương chân thành, trong số đó có anh. Anh may mắn là người duy nhất lọt vào đôi mắt xanh ấy – niềm khát khao cháy bỏng của bao người – Anh vô cùng hạnh phúc, niềm hạnh phúc viên mãn trong tình yêu đầu đời. Anh tưởng mình diễm phước. Nhưng người ta thường nói tình yêu cũng giống như pha lê vậy, càng long lanh bao nhiêu thì dễ vỡ bấy nhiêu. Trong niềm hạnh phúc ấy có đôi lần anh chợt thoáng qua suy nghĩ “anh sẽ mất em!”… Không! Không thể như vậy được. Dó là điều vớ vẩn. Anh vội gạt phắt những suy nghĩ ám ảnh ấy ra khỏi tâm trí. Thực lòng anh rất sợ …
Thế rồi điều gì đến sẽ phải đến. Khi tình yêu không còn, tự nó sẽ ra đi. Em đã bước chân ra khỏi cuộc đời anh nhẹ nhàng như khi em đến. Nhưng em ơi, những vết xước đã khứa sâu trong lòng anh, ngày đêm còn hành hạ thể xác lẫn tâm hồn. Anh vật vã trong nỗi đau. Cố quên lại càng nhớ thêm. Em đã vĩnh viễn xa.
Trăng mười sáu hôm nay sáng quá em ạ. Nó gợi anh nhớ về quá khứ với bao kỷ niệm êm đềm. Bây giờ anh ngồi đây, tựa bên gốc cây sầu riêng. Nơi chúng mình đã từng nắm tay nhau xiết chặt truyền hơi ấm những tối mùa đông giá lạnh. Chính nơi đây là nhân chứng cho tình yêu chúng mình, em đã trao anh nụ hôn nồng nàn tha thiết. Em đã xa rồi vậy mà hình bóng của người con gái anh từng dành trọn niềm yêu thương còn như hiện diện nơi đây. Đâu đây còn vang vọng tiếng cười, cả những lời em đùa giỡn với anh: “Em sợ một ngày nào đó anh sẽ quên em”. Anh mỉm cười: “ Ai mà biết được ai? Bây giờ hai đứa mình móc ngoéo, nếu sau này người nào phản bội tình yêu sẽ phải đến ôm gốc cây sầu riêng trọn một tuần trăng. Nói gì thì nói anh vẫn sợ rằng em sẽ quên anh ngay”. Thế rồi những ngón tay thon xinh xắn em ngoắc vào tay anh hồn nhiên “Đừng quên lời đấy nhé”!
Trời ơi, có lẽ nào chuyện đùa ngày hôm ấy bây giờ là sự thật. Có điều người đã quên lại là em. Cây sầu riêng ngày nào vẫn còn in hằn những dòng chữ anh khắc. Đó là một bài thơ anh từng đọc cho em nghe vào những khí buồn – Bài thơ của một bài thơ mà anh tâm đắc nhất.
Tóc em ngày đó ngang vai
Anh mong đến thuở tóc dài thướt tha
Bây giờ tóc đã dài ra
Bàn tay ai vuốt … xót xa anh nhìn.
Em ơi!
Có phải vì ngốc nghếch quá nên anh đã để mất em. Từng đêm thao thức anh vẫn thầm gọi tên em trong nổi nhớ, nỗi khổ đau chất chồng. Anh lại trở về với kỷ niệm ngọt ngào ngày xưa. Bây giờ chỉ còn đọng lại trên môi anh những giọt đắng chát.
Cây sầu riêng ủ rũ buồn, nghiêng ngả trước gió- Dường như còn thầm trông đợi một ngày – Đợi em về sang chơi.
Nguyễn Thị Thu Hiền
Về Đầu Trang Go down
 
bông hồng cho tình đầu.
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DIỄN ÐÀN LỚP Y TẾ CÔNG CỘNG K37 :: Góc tâm sự - Trò chuyện-
Chuyển đến