DIỄN ÐÀN LỚP Y TẾ CÔNG CỘNG K37
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

DIỄN ÐÀN LỚP Y TẾ CÔNG CỘNG K37

WELCOME TO FORUM....
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 quà tặng cuộc sống.

Go down 
Tác giảThông điệp
jofthewind.

jofthewind.


Tổng số bài gửi : 21
Join date : 07/04/2012
Age : 30
Đến từ : An Giang

quà tặng cuộc sống. Empty
Bài gửiTiêu đề: quà tặng cuộc sống.   quà tặng cuộc sống. I_icon_minitime15/4/2012, 10:34

5 bài học quan trọng của đời người

***
Bài số 1: Bài học về sự tự giác

Xưa thật là xưa, có một ông Vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.

Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà Vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà Vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: "Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây". Xong đâu đấy, người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi tiếp, thì bỗng nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của Đức Vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.

Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.

Bài số 2: Bài học về sự quan tâm

Trong tháng thứ 2 của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp...

Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”. Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy!

Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ? Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.

Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư rằng: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”.

Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó, cô Dorothy.

Bài số 3: Bài học về sự giúp đỡ

Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11h30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.

Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe. (Mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.

Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái tivi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: "Cảm ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cảm ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà."

Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.

Bài số 4: Bài học về lòng biết ơn

Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này:

Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạng tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.

Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một đĩa kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một đĩa kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.

Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho đĩa kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.

Bài Học Số 5: Bài Học Về Sự Hy Sinh

Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô ấy đang mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo.

Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát cậu bé đã trả lời rằng: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.

Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé non nớt của chúng ta đã nghĩ rằng: cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô ấy và rồi cậu sẽ chết thay cô.

Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh...
Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.

140


Mấy ngày nghỉ, cả dãy trọ vắng vẻ. Mấy đứa ở lại của các phòng lại tập trung về phòng cái Thủy, nằm chơi, nói chuyện.

Cả lũ còn đùa”Đúng là, khoảng trời dành cho hội độc thân.”



Con gái mà, bao nhiêu chuyện để nói, từ chuyện cái áo, cửa hàng nào rẻ, nhưng đồ nào đẹp, đến chuyện giảm cân, rồi chuyện tình củm, ẩm ương không ra gì….hết chuyện, lại nhảy sang chuyện người khác:

- Hôm nay, cái Hằng lại đi với thằng khác đấy.

- Lại bồ mới à?

- Chắc vậy, nhìn nó ăn mang phát ớn, chắc lại đi nhà nghỉ rùi.

- Haizzz, nó không thuộc tầng lớp tụi mình mà.

Cái Hằng luôn là tiêu điểm để mọi người nói tới. Cũng là sinh viên như bọn tôi, cũng thuê phòng trọ như chúng tôi. Chỉ khác là bọn tôi cứ 2 đứa một phòng, thì riêng mình nó một phòng. Nó là đứa ăn chơi, cái ấy thì ai cũng biết, vì nhìn quần áo nó mang thì rõ. Nhưng được cái nó hòa đồng, và xởi lởi, nên trước đây cả xóm chơi cũng vui vẻ lắm.

Nhưng từ khi sau vụ đánh ghen của bà vợ nọ, khi nó và người yêu đóng cửa ở trong phòng, cái nhìn của bọn tôi cũng khác hẳn. Chúng tôi e dè hơn khi tiếp xúc với nó. Mọi người bĩu môi, xe máy, quần áo, đồ trang sức cũng là ông bồ cấp. Và nó đang làm bồ nhí cho ai đó. Không hợp với gái quê chúng tôi chút nào. Chúng tôi xem nó là tiêu điểm để nói xấu sau lưng, là cái gương để tránh. Nó biết ý, cũng không hồ hởi với chúng tôi như trước nữa, nó sống lặng hơn, thu mình hơn.

Đang liên miên, thằng bé con nhà cô chủ nhà xuống, đòi chị Thủy bật xem chương trình “Quà tặng cuộc sống”. Ngạc nhiên: ”Em xem chương trình ấy làm gì?”

- Vì nó, giống phim hoạt hình mà chị, nhưng hôm nay ti vi mẹ em không mở được.

Chỉ cần, vào google, gõ vài chữ là ra cả loạt. Cho nó chọn, nó chọn video có cái cảnh mấy cậu bé có cái chỏm đầu để ba, đúng là trẻ con.

Nội dung bộ phim rất đơn giản, khi thầy giáo vẽ một vết chấm đen, trên trang giấy trắng, rồi hỏi cả lớp, các em thấy gì? Lũ học trò đều nói”vết mực đen”. Thầy giáo hỏi vặn lại “Sao các em không thấy cả tờ giấy trắng, phần lớn diện tích tờ giấy mang màu trắng, vậy sao ta chỉ chú ý đến vết mực đen nho nhỏ kia, không phải vì nó nỗi bật, mà vì các em đã quá chú ý đến nó? ”

Kết thúc phim khiến con người ta phãi ngẫm nghĩ. Ngoài đời cũng vậy, chúng ta thường quá để ý những lỗi lầm của người khác, mà không để ý đến những điểm tốt của họ. Cũng như trong cuộc sống, ai cũng có lỗi lầm, như “vết mực” này. Nhưng không chịu nhìn lại lỗi của mình để sửa mà chỉ hay chú ý đến những lỗi lầm của người khác để chỉ trích,l ên án. Chúng ta nên để ý đến những ưu điểm, những tính tốt của người khác hơn là bắt bẻ, cố nhìn vào điểm xấu củangọ.

Xem xong, thằng bé vẫn cười tít mắt với mấy mái đầu của các cậu học trò trong phim và đòi xem tập khác. Nó bảo chuyện này, giống chuyện cô giáo đã kể ở lớp. Có lẽ thằng bé còn nhỏ, để không nhận thấy thái độ đã thay đổi trên khuôn mặt chúng tôi. Đúng là nội dung phim không đơn giản như thời gian 5 phút của nó. Cả bọn im lặng, không ai nhìn ai, hình như đứa nào cũng có cảm xúc riêng.

Tôi vội liên tưởng câu chuyện lúc nãy về cái Hằng “Chúng tôi chỉ biết nhìn vào cái điểm xấu của nó, để mà bàn tán, mà không là nhớ hôm cái Nga phòng tôi bị ngộ độc thức ăn, nó cũng cuống cuồng lo lắng cho con bạn thân mình thế nào. Cũng nhờ nó chở đi, mà may mắn con Nga nhanh chóng làm thủ tục nhập viện. Nó cũng là đứa hòa đồng, tốt bụng,cũng không tiếc gì để giúp đỡ mọi người. Hình như, sau cái chuyện nó bị đánh ghen, chúng tôi đã có cái nhìn khắt khe về nó quá. Luôn luôn nghĩ xấu cho nó, mà không để ý nó đã cố gắng thay đổi…..

Leouis Nizer cũng đã từng nói “Khi bạn chỉ ngón tay về một người nào đó, bạn hãy nhớ rằng có 3 ngón tay khác đang chỉ vào chính bạn”. Con người không có ai là hoàn hảo cả, khi họ có lỗi lầm, chúng ta nên nhìn họ với ánh mắt cảm thông, chia sẻ hơn là soi mói họ đúng không nhỉ. Vì cũng chưa chắc gì bạn đã là người hoàn hảo.

Chỉ một bài học nhỏ trong cuộc sống, mà đến giờ tôi mới nghiệm ra. Không bằng một thằng bé tiểu học. Có lẽ mỗi ngày tôi cũng nên dành ra 5 phút này để học lại những gì mà tôi đã quên từ “quà tặng cuộc sống này vậy”
Về Đầu Trang Go down
 
quà tặng cuộc sống.
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
DIỄN ÐÀN LỚP Y TẾ CÔNG CỘNG K37 :: Góc tâm sự - Trò chuyện-
Chuyển đến